Duyên thắm mấy trăng
Chim manh manh bay quanh vòng cỏ,
Qua với nàng hiểu rõ mấy năm.
Tình yêu vẫn giữ âm thầm,
Đợi quyền cha mẹ sắt cầm định phân.








Sài Gòn, một ngày tựu trường cách đây 13 năm…
Giữa rất nhiều tà áo dài trắng nơi sân trường, ánh mắt Luân đã bắt gặp bóng hình của người con gái làm mình vấn vương. Khoảnh khắc rung động đầu đời ấy được Luân kể tại với chất giọng bồi hồi, ngồi nghe từng câu từng chữ như đoạn mở đầu của thước phim Mắt Biếc vừa được tua lại, ở cái thuở ngây ngô chưa biết gì, lòng người bỗng rối bời bởi một chữ thương...





Gặp gỡ rồi yêu xa, tình cảm thuở đầu mặn nồng nhưng vì ngàn dặm mà có lúc nhạt phai. Đành rằng khi sợi tơ hồng đã nối giữ thì vĩnh viễn chẳng thể tách rời, cuối cùng có ngày vui như đã.
Và ngày vui của chặng đường 11 năm chắc chắn không thể thiếu hình ảnh tà áo dài năm ấy, cùng với tình yêu dành cho áo dài Việt Nam, Minh và Luân đã rung động trước những nét đẹp lịch sử và giá trị vượt thời gian của quốc phục. Chiếc áo dài ngũ thân truyền thống cùng sự kiêu sa của chiếc áo Nhật Bình được dày công chuẩn bị xuất hiện trong hôn lễ như một biểu trưng cho tình yêu của hai bạn đã dành cho nhau, cho chính những thề nguyện bên nhau suốt đời, với nhiều sự cố gắng và yêu thương trong đó.
















Một ngày trời trong, cũng vào độ sang xuân, nhằm ngày 22 tháng 02 năm Canh Tý, mâm cỗ xếp đầy cùng trầu cau đưa lối chuẩn bị đón dâu thảo về dinh. Sau ngần ấy năm tìm hiểu, Minh và Luân đã thưa với gia đình để nên nghĩa vợ chồng. Hôn lễ diễn ra không thể thiếu những góc nhỏ được phục dựng lại theo khung cảnh xưa, dùng tấm lòng thơm thảo để trước là trân trọng những giá trị truyền thống của quê hương, sau là món quà gửi đến cha mẹ hai bên vì đã tin và chờ cả hai suốt từng ấy thời gian.
Đặt một tấm phản lớn, hãm trà thơm thật lâu, hai họ gần xa cùng các bè bạn vì quý mến dâu rể đều đến để chung vui.





















Đèn lồng đỏ đã thắp sáng, lọng dù được dựng lên, một nghi lễ rước dâu chỉn chu diễn ra trong nền nhạc cổ truyền, tất cả thấy lòng mình có chút bồi hồi vì mấy khi được dự một đoạn kí ức xưa cũ như thế.
"Biển cạn sông cạn, lòng qua không cạn
Núi lở non mòn, nhớ bạn không quên
Đường còn đi xuống đi lên
Tình qua với bậu quyết nên vợ chồng"









Rồi sau này,
Ở nơi đất khách quê người,
Minh và Luân sẽ có cho mình một vùng kí ức thật Việt Nam để nhung nhớ về, để kể cho những thế hệ sau.










By Orange Blossom Wedding Planner & Decor
Groom & Bride: Luân & Minh
Venue: Sofitel Saigon Plaza
Photography (for decoration): Huk Studio
Floral design: V'star flowers